Có một cây tre nhỏ mọc nơi ven rừng, gió đến là ngã nghiêng, mưa rơi là run rẩy. Nó than với gió:
— Sao người cứ đến mãi, ta yếu quá, chịu không nổi.
Gió đáp:
— Vì ngươi còn bé, ta chỉ nhẹ thổi. Khi ngươi lớn, ta sẽ thổi mạnh hơn – để ngươi học cách đứng vững.
Câu chuyện ấy giản dị, mà như lời thì thầm của trời đất: Chẳng ai được gửi đến một cơn bão lớn khi còn là mầm non. Vũ trụ luôn có chừng mực. Và những gì ta gặp, chính là thứ ta cần học để trưởng thành.
Hồi nhỏ, một vết trầy đầu gối, một lời bạn bè trêu chọc, một món đồ chơi bị mất… cũng khiến ta buồn khôn xiết. Thế mà lớn lên, ta lại mỉm cười khi nhớ về những nỗi buồn “ngây ngô” ấy.
Không phải vì cuộc đời bớt khó, mà vì ta đã lớn. Cái “tôi” bên trong đã rộng hơn, sâu hơn, vững hơn.
Triết gia Marcus Aurelius từng nói:
“Hãy nhớ rằng không phải điều gì xảy đến khiến ta đau khổ, mà là cách ta phản ứng với nó.”
Cũng như chiếc bình càng lớn, càng chứa được nhiều nước mà không tràn. Tâm hồn ta cũng vậy – càng trưởng thành, càng có thể ôm trọn những nghịch cảnh mà không bị vỡ.
Có những lúc, ta thấy đời như muốn thử thách mình quá đáng: mất người thân, thất bại tài chính, tổn thương tình cảm… Ta ngửa cổ hỏi trời:
— Vì sao lại là con?
Nhưng đến một lúc, khi nhìn lại, ta mới nhận ra:
Nếu không nhờ những “cơn bão” ấy, ta đã không biết mình có thể mạnh mẽ đến vậy.
Giống như người luyện kiếm, càng rèn qua lửa nóng, lưỡi kiếm càng sắc bén. Cũng như con bướm cần vùng vẫy trong kén để cánh nó cứng cáp – nếu ai đó cắt giúp nó ra sớm, nó sẽ chẳng bao giờ bay được.
Vũ trụ không cho ta thứ ta muốn – mà cho ta thứ ta cần. Đó là sự công bằng tuyệt vời nhất.
Tác giả bộ truyện Harry Potter từng là một bà mẹ đơn thân, thất nghiệp, trầm cảm, sống bằng trợ cấp. Cuộc sống bế tắc đến mức cô từng nghĩ đến cái chết. Nhưng thay vì gục ngã, cô viết. Viết trong đau khổ, trong hy vọng.
Rowling từng nói:
“Thất bại khiến tôi loại bỏ được những điều không cần thiết và tập trung vào điều duy nhất tôi thật sự muốn làm.”
Thành công đến sau vô số lời từ chối, nhưng Rowling không bỏ cuộc – vì bài học cuộc đời đưa tới lúc ấy không còn là “làm sao để sống sót”, mà là “làm sao để sống có ý nghĩa”.
Bị cầm tù 27 năm, ông không chỉ chịu nỗi đau cá nhân, mà còn là gánh nặng của cả một dân tộc bị áp bức. Nhưng chính sự lớn lao trong tâm hồn khiến ông vượt qua hận thù, dẫn dắt đất nước đến hòa giải.
Mandela từng nói:
“Tôi là chủ nhân của số phận mình, là người cầm lái linh hồn mình.”
Vũ trụ gửi đến ông một nhiệm vụ lớn – vì ông đủ lớn để gánh vác.
Một vị thiền sư từng nói:
“Không ai đến với ta mà không phải là thầy. Không bài học nào đến mà không dành cho ta.”
Nếu ta đang gặp một người khiến ta khó chịu – có thể đó là lúc học “bao dung”.
Nếu ta mất một điều mình quý – có thể đó là lúc học “buông bỏ”.
Nếu ta đang đứng giữa khủng hoảng – có thể đó là lúc học “vững vàng”.
Không gì là ngẫu nhiên. Mỗi trải nghiệm đều được thiết kế riêng – dành cho tầm vóc tâm hồn của chính ta.
Khổng Tử dạy:
“Trời trao cho người tài trách nhiệm lớn là bởi họ chịu được gian nan trước người khác.”
Trang Tử nói:
“Cá to sống biển lớn. Chim lớn bay tầng không.”
(Mỗi sinh linh, mỗi tầng bậc đều có nơi chốn để trưởng thành tương xứng.)
Kinh Dịch – bộ sách nền tảng của trí tuệ Á Đông – dạy rằng:
“Trong họa có phúc. Trong khốn khó ẩn giấu điều may. Chỉ cần tâm đủ rộng, thì không gì là không thể vượt.”
Thay đổi câu hỏi, sẽ thay đổi năng lượng. Từ vị trí nạn nhân, ta trở thành người học trò chủ động.
Khi đau, đừng bỏ chạy. Hãy ngồi xuống, thở, lắng nghe – vì đó là tiếng gọi của sự trưởng thành.
Giống như rèn vàng phải qua lửa, để ngọc sáng phải qua mài – ta cũng phải đi qua những bài học xứng tầm để tỏa sáng.
Nếu bạn là người lãnh đạo, khi nhân viên thất bại, đừng chỉ trích – hãy hỏi họ học được gì.
Nếu bạn là chính mình – khi đời thử thách, hãy nhớ:
Không phải ta bị trừng phạt, mà là ta được tôi luyện.
Giống như cây tre trăm đốt – muốn vươn cao thì rễ phải cắm sâu. Muốn chạm trời, thì phải học đứng vững trước gió.
Ông lão làng tôi từng nói:
“Người nào trời thương – thì người đó bị thử thách nhiều nhất.”
Vì trời muốn xem: tâm ngươi có xứng đáng với điều lớn lao mà ngươi sẽ nhận chăng?
Vậy nên, khi đời gửi đến bạn một bài học khó – đừng oán. Hãy mỉm cười mà nói:
“Vũ trụ đang tin tưởng mình. Mình đủ lớn để học điều này.
#TưDuyTrưởngThành#LêThịNam#NamLe
0987500649