Kinh "Năng đoạn kim cương" có dạy: Vạn pháp đều do tâm mà sinh. Cảnh chẳng thật vui, người chẳng thật khổ, chỉ có cái tâm là biến hóa vô cùng. Nếu người biết xoay cái nhìn vào bên trong, sẽ thấy mọi nghịch cảnh chẳng qua là tấm gương soi bóng mình.
Xung đột, tự nó không phải điều xấu. Nó là tiếng chuông thức tỉnh, là gió lùa trong đêm để nhắc người thiền định tỉnh lại sau giấc mộng mê. Kẻ trí không sợ xung đột, chỉ sợ mình không đủ sáng để hiểu vì sao nó đến.
Khi có tranh cãi, mâu thuẫn, chớ vội trách người. Trách người là đóng cửa tâm. Hãy hỏi: “Ta đã từng gieo gì khiến hôm nay gặp chuyện chẳng lành?” Đây không phải lời tự trách yếu hèn, mà là lối vào của người
có chí huệ. Vì hiểu rằng mọi sự ta gặp hôm nay đều là quả của hạt giống đã gieo hôm qua.
Người ghét ta – ấy là phản chiếu cái hạt “ta từng ghét ai đó”. Người không lắng nghe ta – là vì ta từng phớt lờ người khác. Mỗi lời, mỗi hành vi, mỗi niệm khởi đều là một hạt giống gieo xuống cánh đồng nhân quả. Gieo yêu thương thì hái thấu hiểu. Gieo nóng giận thì gặt chia lìa.
Núi cao chẳng ngại gió lớn, lòng người có chí chẳng sợ thử thách. Thánh nhân xưa thường bị hãm hại, kẻ hiền bị hiểu lầm. Nhưng họ không oán trời, không giận người, vì biết: nếu tâm mình sáng, xung đột chỉ là bài học mà trời đất gửi đến để rèn lòng kiên định.
Nơi nào có bóng tối, nơi đó cần ánh sáng. Nơi nào có xung đột, nơi đó cần sự hiện diện của từ tâm. Người khác có thể nổi giận, nhưng ta không cần đáp lại bằng giận dữ. Vì giận dữ là ngọn lửa thiêu rụi cả rừng công đức. Người có tâm tỉnh, biết dừng lại mà nghe tiếng trái tim mình trước khi phản ứng, chính là người bắt đầu hành trình chuyển hóa.
Có người hỏi: “Nếu ta tha thứ mà người không đổi, có uổng không?”
Tôi xin trả lời: “Tha thứ không phải để người kia an, mà để chính ta được giải thoát. Người không đổi, đó là việc của họ. Nhưng lòng ta rộng, thì tâm ta nhẹ. Nhẹ là hạnh phúc. Nhẹ là tự tại.”
Muốn chuyển hóa, trước tiên phải gieo lại từ gốc. Đừng chỉ giải quyết cái ngọn. Ngọn là lời cãi vã, là hành vi bất hòa. Gốc là những hạt giống nhỏ ta gieo từng ngày trong ý nghĩ, lời nói, hành động.
Gieo hạt hiểu – tức là lắng nghe người khác bằng cả trái tim.
Gieo hạt yêu thương – tức là đặt mình vào hoàn cảnh người kia để thấu hiểu.
Gieo hạt chia sẻ – tức là giúp người khác hòa giải, dù việc ấy âm thầm, chẳng ai biết.
Những hạt giống ấy, tuy nhỏ bé như hạt cải, nhưng khi chăm bón bởi chánh niệm và lòng kiên trì, sẽ trổ hoa bình an nơi cõi lòng.
Thánh hiền dạy rằng: khi có xung đột, hãy khởi tâm mong cho người kia được hạnh phúc, an lành, hiểu ra chân lý. Đó là lời cầu đơn sơ nhưng đầy sức mạnh. Bởi vì: khi ta khởi tâm tốt cho người khác, chính là đang gieo lại một tương lai tốt đẹp cho chính mình.
Trong mỗi thử thách luôn ẩn chứa một bài học. Trong mỗi cơn giông là cơ hội rửa sạch lớp bụi tâm. Người thường nhìn xung đột mà thối chí, người trí nhìn xung đột mà khởi tu.
Chính những người làm ta đau lòng lại là vị Bồ Tát đội lốt phàm phu đến để rèn luyện trái tim ta thêm bao dung. Chính nghịch cảnh đến với ta là cơ hội để chứng minh sức mạnh nội tâm, là bước đệm để tiến gần hơn đến chân hạnh phúc.
Thay vì hỏi: “Tại sao điều này xảy ra với ta?”, hãy hỏi: “Điều này muốn dạy ta điều gì?” – ấy là câu hỏi của bậc giác ngộ. Mỗi thử thách là một lần học cách yêu thương sâu hơn, nhẫn nại hơn, từ bi hơn.
Một giọt mực đen có thể làm đục ly nước nhỏ, nhưng không thể làm đục cả hồ nước lớn. Khi lòng ta như hồ lớn, mọi lời ác ý, mọi hành động sai trái của người khác cũng không khuấy đục được sự bình yên bên trong.
Chuyển hóa xung đột không phải là cố làm cho người khác thay đổi, mà là mở rộng tấm lòng để dung chứa, để thấu hiểu, để gieo những hạt giống mới. Từ đó, chính vũ trụ cũng sẽ sắp xếp lại, để ta gặp những điều tốt lành hơn.
Như đất nhẫn chịu mọi rác rưởi mà vẫn nuôi lớn cây lành. Như nước chảy qua đá mà vẫn mềm mại vô cùng. Như trăng lặng lẽ soi sáng đêm tối, chẳng hề phán xét. Người học đạo cũng thế – chỉ có tình thương và tuệ giác là sức mạnh thực sự.
#LêThịNam#NamLe
0987500649